Parte 4
Era mediodía. Pensó que aún le quedaba
tiempo para pasar por la clínica y pedir a su secretaria que le anulara todas
las citas de los próximos días. A la mayoría de sus pacientes ya les atendía
su hijo mayor, Antonino, pero algunos viejos amigos insistían en que fuera él
quien dijera la última palabra sobre su estado de salud. No se quejaba,
porque eso le mantenía activo y le obligaba a seguir estudiando todos los
días la misteriosa maquinaria del cuerpo humano.
Aunque él sabía que lo
que de verdad le mantenía vivo era el doloroso deseo de saldar una cuenta. Se
había dicho a sí mismo que no podía morir hasta hacerlo, y esa mañana en el
Vaticano, mientras se dirigía al confesionario, le iba dando gracias a Dios
por haberle permitido vivir hasta aquel día.
Sintió un dolor agudo en
el pecho. No, no era el aviso de un infarto: era angustia, sólo angustia y
rabia contra ese Dios en el que no creía pero al que rezaba e increpaba,
seguro de que no le oía. Se puso de peor humor al encontrarse de nuevo
pensando en Dios. ¿Qué tenía él que ver con Dios? Nunca se había ocupado de
él. Nunca. Le había abandonado cuando más le necesitaba, cuando creía
inocentemente que bastaba con tener fe para salvarse, escapar del horror.
¡Qué estúpido había sido! Seguramente ahora pensaba en Dios porque a los
setenta y cinco años uno sabe que está más cerca de la muerte que de la vida
y en el centro del alma, ante el viaje inevitable hacia la eternidad, se
encienden las alarmas del miedo.
Pagó el taxi, y esta vez
sí que recogió el cambio. La clínica, situada en Parioli, un barrio tranquilo
y elegante de Roma, era un edificio de cuatro pisos en el que trabajaban una
veintena de especialistas, además de otros diez facultativos de medicina
general. Era su obra, fruto de la voluntad y el esfuerzo. Su padre se habría
sentido orgulloso de él, y su madre... notó que se le humedecían los ojos.
Su madre le habría abrazado
con fuerza, susurrándole que no había nada que él no pudiera alcanzar, que la
voluntad lo puede todo, que...
—Buenos días, doctor.
La voz del portero de la
clínica le devolvió a la realidad. Entró con paso firme, erguido, y se
encaminó hacia su despacho, situado en la primera planta. Fue saludando a
otros médicos y estrechando la mano de algún paciente que le paraba al
reconocerlo. Sonrió al verla. Al fondo del pasillo se dibujaba la silueta
esbelta de su hija. Lara escuchaba pacientemente a una mujer temblorosa que
agarraba con fuerza la mano de una adolescente. Hizo un gesto de cariño a la
jovencita y se despidió de la mujer. No le había visto y él no hizo nada para
hacerse notar; más tarde se pasaría por su consulta. Entró en la antesala de
su despacho. Maria, su secretaria, levantó los ojos del ordenador.
|
Parte 4
Lúc này đã là giữa trưa. Ông nghĩ rằng mình vẫn còn thời gian
để tạt qua phòng khám và bảo cô thư ký hủy tất cả các cuộc hẹn trong
những ngày tới. Phần lớn khách hàng của ông đã được Antonino thăm khám, tuy
nhiên một vài người bạn cũ của ông lại cứ muốn ông là người cho ý kiến sau
cùng về tình trạng sức khỏe của họ. Ông không phàn nàn gì, bởi điều đó giữ
ông luôn làm việc và buộc ông ngày qua ngày phải không ngừng học hỏi về cơ
chế hoạt đông của cơ thể người.
Thực chất, duy trì cuộc sống như vầy rất vất vả, và ông vẫn mong muốn kết
thúc mọi chuyện. Ông đã tự nhủ với lòng rằng mình không thể nhắm mắt
xuôi tay cho đến khi nào hoàn thành được việc đó, và sáng hôm nay tại
Vatican, trong lúc tiến đến buồng giải tội, ông cũng cảm tạ chúa đã cho phép ông
sót đến ngày hôm nay.
Nơi lồng ngực ông bỗng nhói đau. Không, đây chắc chắn không phải là dấu
hiệu của một cơn nhồi máu cơ tim. Ông bắt đầu lo lắng, chỉ đơn thuần lo lắng
và giận dữ với Chúa trời. Tuy ông không có đức tin nhưng ông vẫn cầu nguyện
và thậm chí trách Ngài, lòng chắc rằng Ngài không bao giờ nghe được lời ông. Ông
thầm mỉa mai khi nghĩ về Chúa. Rằng ông có can hệ gì với Chúa chứ? Ngài có
bao giờ quan tới ông đâu. Chưa bao giờ. Người
đã bỏ rơi ông khi ông cần Người nhất, khi ông ngây thơ tin rằng chỉ với đức
tin là đã đủ để được cứu vớt, để vượt qua nỗi thống khổ. Ông tự nhủ mình đã
từng ngu muội xiết bao. Hẳn
lúc này ông nghĩ đến Chúa bởi vào cái tuổi 75 ai cũng biết mình đã thập tử
nhất sinh và tận sâu trong tâm khảm, trước
chuyến du hành ngàn thu khhắn thể tránh khỏi, thì nỗi sợ hãi bắt đầu gióng
lên hồi chuông cảnh báo.
Trả tiền taxi, và lần này thì ông đợi tiền thối.Tọa lạc lại
Parioli, một khu vực yên tĩnh và rất đỗi thanh lịch ở Roma, phòng khám là một
tòa nhà 4 tầng, nơi có 20 bác sĩ chuyên khoa và 10 dược sĩ đang làm việc. Đây
chính là công trình của đời ông, là thành quả có được nhờ ý chí và nỗ lực.
Cha ông đã rất tự hào về ông và mẹ ông… mắt ông giờ đấy bỗng thấm đẫm nước mặt.
Mẹ ông đã từng ôm ông trong vòng tay thật chặt, nhẹ nhàng thủ thỉ vào tai ông rằng không có gì
là ông không thể vươn tới được, rằng ý chí của ông có để làm được tất cả,
rằng…
Chào bác sĩ – lời chào của người gác cửa phòng khám đã kéo ông về với
thực tại. Ông thẳng lưng
bước từng bước dứt khoát vào trong, và ông đi thẳng về phía phòng làm việc
trên tầng một. Vừa đi ông vừa chào những bác sĩ khác và siết tay vài bệnh
nhân khi họ níu ông lại khi nhận ra ông. Ông mỉm cười khi thấy cô. Bóng dáng mảnh khảnh
của con gái ông ở phía cuối hành lang. Cô Lara
đang kiên nhẫn lắng nghe một phụ nữ run rẩy, lúc này đang nắm chặt tay một
thiếu nữ. Cô trìu mến chạm vào cô bé rồi tạm biệt người phụ nữ. Lara
không thấy ông, và ông cũng không gây bất kỳ sự chú ý nào; ông sẽ gặp cô để
hỏi han sau. Ông vào gian trước phòng làm việc. Cô thư ký của ông, cô Maria,
ngước mắt khỏi màn hình vi tính.
|
jueves, 29 de mayo de 2014
La Biblia de Barro - Bản Kinh Thánh Bằng Đất (4)
Suscribirse a:
Enviar comentarios (Atom)
Wow!!!! :)
ResponderEliminarVery wow!
EliminarHola chicas y chicos :) estoy leyendo vuestra traducción, os pondré mi opinión pronto :) ¡Que tengáis un día muy feliz!
Eliminarun abrazo muy fuerte
"Aunque él sabía que lo que de verdad le mantenía vivo era el doloroso deseo de saldar una cuenta" Dù ông biết thực chất ông sống đến ngày hôm nay được là nhờ vào nỗi khát khao đau đớn được giải quyết ngã ngũ mọi chuyện.
ResponderEliminar