lunes, 12 de mayo de 2014

La Biblia de Barro (parte 4)

Era mediodía. Pensó que aún le quedaba tiempo para pasar por la clínica y pedir a su secretaria que le anulara todas las citas de los próximos días. A la mayoría de sus pacientes ya les atendía su hijo mayor, Antonino, pero algunos viejos amigos insistían en que fuera él quien dijera la última palabra sobre su estado de salud. No se quejaba, porque eso le mantenía activo y le obligaba a seguir estudiando todos los días la misteriosa maquinaria del cuerpo humano.
Aunque él sabía que lo que de verdad le mantenía vivo era el doloroso deseo de saldar una cuenta. Se había dicho a sí mismo que no podía morir hasta hacerlo, y esa mañana en el Vaticano, mientras se dirigía al confesionario, le iba dando gracias a Dios por haberle permitido vivir hasta aquel día.
Sintió un dolor agudo en el pecho. No, no era el aviso de un infarto: era angustia, sólo angustia y rabia contra ese Dios en el que no creía pero al que rezaba e increpaba, seguro de que no le oía. Se puso de peor humor al encontrarse de nuevo pensando en Dios. ¿Qué tenía él que ver con Dios? Nunca se había ocupado de él. Nunca. Le había abandonado cuando más le necesitaba, cuando creía inocentemente que bastaba con tener fe para salvarse, escapar del horror. ¡Qué estúpido había sido! Seguramente ahora pensaba en Dios porque a los setenta y cinco años uno sabe que está más cerca de la muerte que de la vida y en el centro del alma, ante el viaje inevitable hacia la eternidad, se encienden las alarmas del miedo.
Pagó el taxi, y esta vez sí que recogió el cambio. La clínica, situada en Parioli, un barrio tranquilo y elegante de Roma, era un edificio de cuatro pisos en el que trabajaban una veintena de especialistas, además de otros diez facultativos de medicina general. Era su obra, fruto de la voluntad y el esfuerzo. Su padre se habría sentido orgulloso de él, y su madre... notó que se le humedecían los ojos.
Su madre le habría abrazado con fuerza, susurrándole que no había nada que él no pudiera alcanzar, que la voluntad lo puede todo, que...
—Buenos días, doctor.
La voz del portero de la clínica le devolvió a la realidad. Entró con paso firme, erguido, y se encaminó hacia su despacho, situado en la primera planta. Fue saludando a otros médicos y estrechando la mano de algún paciente que le paraba al reconocerlo. Sonrió al verla. Al fondo del pasillo se dibujaba la silueta esbelta de su hija. Lara escuchaba pacientemente a una mujer temblorosa que agarraba con fuerza la mano de una adolescente. Hizo un gesto de cariño a la jovencita y se despidió de la mujer. No le había visto y él no hizo nada para hacerse notar; más tarde se pasaría por su consulta. Entró en la antesala de su despacho. Maria, su secretaria, levantó los ojos del ordenador.

25 comentarios:

  1. Era mediodía. Pensó que aún le quedaba tiempo para pasar por la clínica y pedir a su secretaria que le anulara todas las citas de los próximos días. A la mayoría de sus pacientes ya les atendía su hijo mayor, Antonino, pero algunos viejos amigos insistían en que fuera él quien dijera la última palabra sobre su estado de salud. No se quejaba, porque eso le mantenía activo y le obligaba a seguir estudiando todos los días la misteriosa maquinaria del cuerpo humano.

    ResponderEliminar
    Respuestas
    1. Đã giữa trưa. Ông (tức thằng chả Carlo ấy) nghĩ rằng nên dành thời gian cho phòng khám và đề nghị thư ký gọi lại cho mấy cuộc hẹn đã hoãn những ngày trước. Phần lớn khách hàng của ông đã được Antonino thăm khám, tuy nhiên một vài người bạn cũ của ông lại cứ muốn ông là người cho ý kiến sau cùng về tình trạng sức khỏe của họ. Ông cũng không càm ràm gì về chuyện này, khi nó giúp ông duy trì những hoạt động, cũng như buộc ông phải tiếp tục nghiên cứu bộ máy bí ẩn của cơ thể con người.

      Eliminar
    2. Phương:
      Lúc này đã là giữa trưa. Hắn nghĩ đến việc mình vẫn đành thời gian quá nhiều cho phòng khám và nhờ thư kí riêng của mình hoãn lại các cuộc hẹn trong những ngày tới. Tuy người con trai của hắn, Antonio, đã phụ trách hầu hết bệnh nhân của hắn ở đây, một số người bạn già vẫn mong muốn hắn là người nói cho họ những lời cuối về tình trạng sức khỏe của họ. Hắn khhắn than than trách phận, bởi lẽ đây là cách để hắn níu giữ sự tinh anh của mình và nó cũng cho phép hắn tiếp tuc ngày đêm nghiên cứu những điều kì bí về cơ thể người.

      Eliminar
    3. Mặt trời đứng bóng. Ông nghĩ rằng mình vẫn còn thời gian để tạt qua phòng khám và bảo cô thư ký hủy tất cả các cuộc hẹn trong những ngày tới. Đa phần bệnh nhân của ông đã có con trai ông là Antonino lo liệu, nhưng nhiều bạn bè nhất mực đòi chính ông nói lời sau cùng về bệnh tình của họ. Ông không phàn nàn gì, bởi điều đó giữ ông luôn làm việc và buộc ông ngày qua ngày phải không ngừng học hỏi về cơ chế hoạt đông của cơ thể người.

      Eliminar
  2. Aunque él sabía que lo que de verdad le mantenía vivo era el doloroso deseo de saldar una cuenta. Se había dicho a sí mismo que no podía morir hasta hacerlo, y esa mañana en el Vaticano, mientras se dirigía al confesionario, le iba dando gracias a Dios por haberle permitido vivir hasta aquel día.

    ResponderEliminar
    Respuestas
    1. Mặc dù ông đã biết sự thực là để tồn tại thì phải chịu đựng những ước muốn đau khổ của việc giải quyết sự sống (dịch bừa). Ông cũng đã nói tương tự là không thể chết cho đến khi làm được điều đó. Và sáng nay, ở Vatican, trong khi hướng dẫn cho những con chiên, ông cũng đã nói lời cảm tạ đến Thượng đế vì đã để cho ông được sống đến tận hôm nay.

      Eliminar
    2. Phương:
      Mặc dù hắn biết rằng cứ cố gắng duy trì cuộc sống như vầy rất vất vả nhưng hắn vẫn mong muốn kết thúc câu chuyện. Hắn đã tự nhủ với lòng rằng mình khhắn thể nhắm mắt xuôi tay cho đến khi nào hoàn thành được việc đó, và sáng hôm nay tại Vatican, trong lúc tiến đến buồng giải tội, hắn cũng cảm tạ chúa đã cho phép hắn sót đến ngày hôm nay.

      Eliminar
    3. … mặc dù ông biết điều thật sự giữ ông tiếp tục sống là nỗi khao khát cháy bỏng được kết thúc một chuyện. Ông tự nhủ rằng sẽ không chết chừng nào chưa làm chuyện đó, và vào cái buổi sáng tại Vatican, ông đã vừa bước đến phòng giải tội vừa cảm tạ Chúa đã cho ông được sống đến ngày hôm ấy.

      Eliminar
  3. Sintió un dolor agudo en el pecho. No, no era el aviso de un infarto: era angustia, sólo angustia y rabia contra ese Dios en el que no creía pero al que rezaba e increpaba, seguro de que no le oía. Se puso de peor humor al encontrarse de nuevo pensando en Dios. ¿Qué tenía él que ver con Dios? Nunca se había ocupado de él. Nunca. Le había abandonado cuando más le necesitaba, cuando creía inocentemente que bastaba con tener fe para salvarse, escapar del horror. ¡Qué estúpido había sido! Seguramente ahora pensaba en Dios porque a los setenta y cinco años uno sabe que está más cerca de la muerte que de la vida y en el centro del alma, ante el viaje inevitable hacia la eternidad, se encienden las alarmas del miedo.

    ResponderEliminar
    Respuestas
    1. Ông cảm thấy lồng ngực mình đau nhói. Không, không phải dấu hiệu cảnh báo của cơn đau tim. Mà là sự đau khổ, chỉ có thể là sự đau khổ và sự giận dữ đối với Thượng đế khi ông đã không tin vào nhưng lại phải cầu xin và chấp nhận sự trừng phạt. Chắc chắn là thượng đế đã không nghe được lời ông. Ông đã cảm thấy bất an hơn, trong cả việc tìm kiếm một nhận thức mới về Thượng đế. Ông phải nhìn thấy điều gì ở Đấng tối cao? Không bao giờ Chúa chiếm hữu được ông. Ngài đã bỏ mặc ông khi ông cần đến, khi ông ngây thơ tin rằng có đủ đức tin để bảo vệ ông, để cứu thoát ông khỏi những nỗi sợ hãi. Ông đã thật ngu ngốc làm sao. Chắc hẳn bây giờ ông nghĩ về Chúa nhiều hơn bởi vì ở cái tuổi 75, người ta ắt biết rằng, lúc đã gần đất xa trời, trước cuộc du hành vô tận không thể tránh khỏi, những cảnh báo của sự sợ hãi mới là ánh sáng dẫn đường.

      Eliminar
    2. Phương:
      Nơi lưng hắn bỗng nhói đau. Khhắn, đây chắc chắn khhắn phải là đấu hiệu của một cơn nhồi máu cơ tim. Hắn bắt đầu lo lắng, chỉ đơn thuần lo lắng và giận dữ với Chúa trời. Tuy hắn khhắn có đức tin nhưng hắn vẫn cầu nguyện và thậm chí trách Ngài, lòng chắc rằng Ngài khhắn bao giờ nghe được lời hắn. Hắn thầm mỉa mai khi nghĩ về Chúa. Rằng hắn có can hệ gì với Chúa chứ? Ngài có bao giờ quan tới hắn đâu. Chưa bao giờ. Ngài bỏ mặt hắn khi hắn đang cần Ngài nhất, khi mà hắn có những suy nghĩ trong sáng đủ để có đủ lòng thành để tự cứu rỗi linh hồn mình để thoát khỏi những điều khủng khiếp. Hắn tự nhủ mình đã từng ngu muội xiết bao. Chắc chắn rằng giờ đây hắn đang nghĩ đến Chúa bởi lẽ trong suốt 71 năm qua cuộc đời hắn cận kề với cái chết hơn là sự sống, và trong sâu thẳm tâm hồn hắn going lên hồi chuhắn của nỗi lo sợ trước chuyến du hành ngàn thu khhắn thể tránh khỏi.

      Eliminar
    3. Một cơn đau thắt lại trong ngực ông. Không, không phải là dấu hiệu lên cơn đau tim: là do căng thẳng, chỉ là do căng thẳng và cơn thịnh nộ hướng về vị Chúa mà ông không tin nhưng vẫn cầu nguyện và xin dẫn lối, dù lòng luôn đinh ninh Người chẳng màng đến. Việc thấy mình lại phải nghĩ đến Chúa khiến ông bực dọc vô cùng. Việc quái gì ông phải viện đến Chúa? Có bao giờ Người màng đến ông đâu. Chưa bao giờ. Người đã bỏ rơi ông khi ông cần Người nhất, khi ông ngây thơ tin rằng chỉ với đức tin là đã đủ để được cứu vớt, để vượt qua nỗi thống khổ. Lúc đó mình ngu quá! Hẳn lúc này ông nghĩ đến Chúa bởi vào cái tuổi 75 ai cũng biết mình đã thập tử nhất sinh và tận sâu trong tâm khảm, trước chuyến đi vào cõi vĩnh hằng đã được báo trước, thì nỗi sợ hãi bắt đầu gióng lên hồi chuông cảnh báo.

      Eliminar
  4. Su madre le habría abrazado con fuerza, susurrándole que no había nada que él no pudiera alcanzar, que la voluntad lo puede todo, que...
    —Buenos días, doctor.

    ResponderEliminar
    Respuestas
    1. Pagó el taxi, y esta vez sí que recogió el cambio. La clínica, situada en Parioli, un barrio tranquilo y elegante de Roma, era un edificio de cuatro pisos en el que trabajaban una veintena de especialistas, además de otros diez facultativos de medicina general. Era su obra, fruto de la voluntad y el esfuerzo. Su padre se habría sentido orgulloso de él, y su madre... notó que se le humedecían los ojos.
      Su madre le habría abrazado con fuerza, susurrándole que no había nada que él no pudiera alcanzar, que la voluntad lo puede todo, que...
      —Buenos días, doctor.

      Eliminar
    2. Trả tiền taxi, và lần này thì ông đợi tiền thối. Phòng khám của ông, nằm ở Parioli (*), một khu vực yên tĩnh và sang trọng của Roma. Đó là một toàn nhà bốn tầng, với hơn hai mươi chuyên gia, 10 bác sĩ tổng quát làm việc. Đó là công trình của ông, thành quả của nỗ lực và ý chí. Cha của ông đã rất tự hào về ông, và mẹ ông thì đã xúc động đến rướm lệ. Mẹ ông đã ôm ông thật chặt, thì thầm với ông rằng không có gì ông làm được, rằng với nghị lực, con người ta có thể làm được tất cả, rằng…

      Eliminar
    3. Parioli is a neighbourhood in the north of Rome, Italy. The name comes from Monti Parioli, a series of tufa hills, and was given to the area before its incorporation into the city proper at the beginning of the 20th century. Some suggest that the name stems from "peraioli," as it was once the site of pear orchards.

      Eliminar
    4. Phương:
      Lần trả tiền cuốc taxi này, hắn có chờ lấy tiền thối. Tọa lạc lại Parioli, một khu vực yên tĩnh và rất đỗi thanh lịch ở Roma, phòng khám là một tòa nhà 4 tầng, nơi có 20 bác sĩ chuyên khoa và 10 dược sĩ đang làm việc. Đây chính là công trình của đời hắn, là thành quả có được nhờ ý chí và nỗ lực. Cha hắn đã rất tự hào về hắn và mẹ hắn… mắt hắn giờ đây bỗng thấm đẫm nước mắt.
      Mẹ hắn đã từng ôm hắn trong vòng tay thật chặt, nhẹ nhàng thủ thỉ vào tai hắn rằng không có gì là hắn không thể vươn tới được, rằng ý chí của hắn có để làm được tất cả, rằng…
      Chào buổi sáng, bác sĩ.

      Eliminar
    5. Ông (Chỗ này nghe giống cái tên "hắn" lúc đầu câu chuyện, mà sao cũng giống ông bác Carlo gì trên nữa?!) trả tiền taxi, lần này có lấy tiền thối. Đặt ở Parioli, một quận duyên dáng thanh bình ở Roma, phòng khám là một tòa nhà 4 tầng nơi 20 chuyên viên cùng 10 bác sĩ nội khoa khác. Đấy là tác phẩm, là thành quả từ mơ ước và nỗ lực của riêng ông. Cha ông sinh thời rất tự hào về ông, và mẹ ông... ông thấy mắt cay cay.
      Mẹ ông thường ôm chặt ông, thì thầm vào tai ông rằng nếu ông muốn thì sẽ có được, rằng…

      Eliminar
    6. Đến đây thì đã hiểu, "hắn" ở đầu câu chuyện chính là ông Carlo hehe. Nên chắc sẽ phải quay lại parte 1 sửa lại. Giờ thống nhất dịch "ông" cho Carlo. và "hắn" cho cái nhân vật bí ẩn xuất hiện trên báo nhé! hehehe
      Thu

      Eliminar
  5. La voz del portero de la clínica le devolvió a la realidad. Entró con paso firme, erguido, y se encaminó hacia su despacho, situado en la primera planta. Fue saludando a otros médicos y estrechando la mano de algún paciente que le paraba al reconocerlo. Sonrió al verla. Al fondo del pasillo se dibujaba la silueta esbelta de su hija. Lara escuchaba pacientemente a una mujer temblorosa que agarraba con fuerza la mano de una adolescente. Hizo un gesto de cariño a la jovencita y se despidió de la mujer. No le había visto y él no hizo nada para hacerse notar; más tarde se pasaría por su consulta. Entró en la antesala de su despacho. Maria, su secretaria, levantó los ojos del ordenador.

    ResponderEliminar
    Respuestas
    1. Chào bác sĩ – lời chào của người gác cửa phòng khám đã kéo ông về với thực tại. Ông mạnh mẽ bước vào, đi thẳng đến phòng mình, vốn nằm ngay tầng trệt. Chào hỏi những bác sĩ khác cũng như bắt tay một một vài bệnh nhân mà ông quen biết. Ông mỉm cười khi thấy Lara – cô con gái thanh mảnh của ông ở dưới sảnh. Lara đang kiên nhẫn lắng nghe một người phụ nữ run rẩy nắm chặt tay của một cô gái trẻ. Ông vừa động viên cô gái, vừa nói lời tạm biệt người mẹ. Sau đó ông đi khuất, bước vào gian trước của căn phòng ông. Maria, thư ký của ông, rời mắt khỏi màn hình.

      Eliminar
    2. Phương:
      Tiếng chào của anh gác cổng kéo hắn về với thực tại. Tiến vào với những bước chân vững chãi, hắn đi một mạch đến văn phòng của mình ở tầng một. Hắn chào những bác sĩ khách và bắt tay rồi cười nhẹ với một người bệnh nhân nhận ra hắn. Phía cuối lối đi xuất hiện dáng hình thanh mảnh của con gái hắn. Lara đang chăm chú lắng nghe một người phụ nữ đang run rẩy, tay thì nắm chặt bàn tay của một thiếu nữ trẻ. Lara làm một hành động âu yếm với cô gái rồi chào tạm biệt người phụ nữ. Hắn chưa gặp nững người này bao giờ cũng không ra dấu hiệu đdể gây sự chú ý, mốt chút nữa đây hắn sẽ đi gặp người cố vấn của mình. Hắn tiến vào tiền sảnh của văn phòng mình. Thư kí của hắn, Maria, ngước mắt lên khỏi máy tính.

      Eliminar
    3. Giọng nguời gác cửa phòng khám vang lên, kéo ông về với thực tại. Ông thẳng lưng bước từng bước dứt khoát vào trong, và ông đi thẳng về phía phòng làm việc trên tầng 1. Vừa đi ông vừa chào những bác sĩ khác và siết tay vài bệnh nhân khi họ níu ông lại khi nhận ra ông. Ông mỉm cười khi thấy cô. Bóng dáng mảnh khảnh của con gái ông in lên tường phía cuối hành lang. Cô Lara đang kiên nhẫn lắng nghe một phụ nữ run rẩy, lúc này đang nắm chặt tay một thiếu nữ. Cô trìu mến chạm vào cô bé rồi tạm biệt người phụ nữ. Lara không thấy ông, và ông cũng không gây bất kỳ sự chú ý nào; ông sẽ gặp cô để hỏi han sau. Ông vào gian trước phòng làm việc. Cô thư ký của ông, cô Maria, ngước mắt khỏi màn hình vi tính.

      Eliminar
  6. Troi oi. Pecho ma dich thanh lung@@. Em bi loan that roi @@

    ResponderEliminar
  7. Chúc mừng bé Phương đã post comment đc kaka. Bài của chị gớm quá! Nên khỏi đăng kakaka...

    ResponderEliminar