jueves, 29 de mayo de 2014

La Biblia de Barro - Bản Kinh Thánh Bằng Đất (3)

Parte 3
—Carlo, me voy al aeropuerto, cojo el primer avión que salga para Roma, no me puedo quedar aquí...
—Mercedes, no te muevas hasta que te llame, no podemos cometer errores. No escapará, confía en mí.
Colgó el teléfono sintiendo la misma angustia que había notado en la mujer. Conociéndola, no descartaba que en dos horas le llamara desde Fiumicino. Mercedes era incapaz de quedarse quieta y esperar, y en aquel momento menos que nunca. Marcó un número de teléfono de Bonn y esperó impaciente a que alguien respondiera.
—¿Quién es?
—¿El profesor Hausser, por favor?
—¿Quién le llama?
—Carlo Cipriani.
—¡Soy Berta! ¿Qué tal está usted?
—¡Ah, querida Berta, qué alegría escucharte! ¿Cómo están tu marido y tus hijos?
—Muy bien, gracias, con ganas de volver a verle, no se olvidan de las vacaciones que pasamos hace tres años en su casa de la Toscana, nunca se lo agradeceré bastante, nos invitó en un momento en que Rudolf estaba al borde del agotamiento y...
—Vamos, vamos, no me des las gracias. Estoy deseando volver a veros, estáis siempre invitados. Berta, ¿está tu padre? La mujer percibió el apremio en la voz del amigo de su padre e interrumpió la
charla no sin cierta preocupación.
—Sí, ahora se pone. ¿Está usted bien? ¿Pasa algo?
—No, querida, nada, sólo quería charlar un rato con él.
—Sí, ahora se pone. Hasta pronto, Carlo.
—¡Ciao, preciosa!
No pasaron más que unos breves segundos antes de que la voz fuerte y rotunda del profesor Hausser le llegara a través de la línea telefónica.
—Carlo...
—Hans, ¡está vivo!
Los dos hombres se quedaron en silencio, cada uno escuchando la respiración cargada de tensión del otro.
—¿Dónde está?
—Aquí, en Roma. Le he encontrado por casualidad, hojeando un periódico. Sé que no te gusta internet, pero entra y busca cualquier periódico italiano, en las páginas de cultura, allí le encontrarás. He contratado a una agencia de detectives para que le vigilen las veinticuatro horas y le sigan vaya a donde vaya si deja Roma. Nos tenemos que ver. Ya he hablado con Mercedes, ahora llamaré a Bruno.
—Iré a Roma.
—No sé si es buena idea que nos veamos aquí.
—¿Por qué no? Él está ahí y tenemos que hacerlo. Vamos a hacerlo.
—Sí. No hay nada en el mundo que pueda impedírnoslo.
—¿Lo haremos nosotros?
—Si no encontramos a alguien sí. Yo mismo. He pensado en ello durante toda mi vida, en cómo sería, qué sentiría... Estoy en paz con mi conciencia.
—Eso, amigo mío, lo sabremos cuando haya acabado todo. Que Dios nos perdone, o que al menos nos comprenda.
—Espera, me llaman por el móvil... es Bruno. Cuelga, te volveré a llamar.
—¡Carlo!
—Bruno, te iba a llamar ahora...
—Me ha llamado Mercedes..., ¿es verdad?
—Sí.
—Salgo inmediatamente de Viena para Roma, ¿dónde nos vemos?
—Bruno, espera...
—No, no voy a esperar. Lo he hecho durante más de sesenta años y si él ha aparecido no voy a esperar ni un minuto más. Quiero participar, Carlo, quiero hacerlo...
—Lo haremos. De acuerdo, venid a Roma. Llamaré otra vez a Mercedes y a Hans.
—Mercedes se ha ido ya al aeropuerto, y mi avión sale de Viena dentro de una hora. Avisa a Hans.
—Os espero en casa.

Parte 3
-  Carlo, giờ tôi đến sân bay, bắt ngay chuyến đầu tiên đến Roma. Tôi không thể ở lại đây được.
-  Mercedes, cô không được có bất cứ động thái nào cho đến khi tôi gọi, chúng ta không thể phạm sai lầm. Cứ tin ở tôi, Hắn sẽ không thoát được đâu.
-  Ông gác máy mà lòng chất chứa cùng một nỗi lo mà ông cảm nhận được từ người phụ nữ. Ông hiểu rõ bà, ông không loại trừ khả năng trong hai giờ tới ông sẽ nhận được cuộc gọi của bà từ sân bay Fiumino. Mercedes vốn không thể ngồi yên một chỗ chờ đợi, và lúc này lại càng không. Ông quay số gọi cho Bonn và sốt ruột chờ đợi điện thoại được nhấc máy từ đầu dây bên kia.
-  Ai đấy?
-  Xin cho tôi gặp giáo sư Hausser.
-  Xin hỏi ai vậy?
-  Carlo Cipriani
-  Cháu Berta đây, chú khỏe không ạ?
-  À, Berta thân mén, gặp cháu thật vui quá! Chồng cháu và mấy đứa nhỏ thế nào?
Dạ khỏe lắm, cảm ơn chú. Cả nhà đều muốn gặp chú. Mọi ngời đều nhớ như in kỳ nghỉ 3 năm trước tại nhà chú ở Toscana. Không biết cảm ơn chú làm sao cho đủ. Chú đã mời bon cháu đến chơi vào thời điểm mà Rudolf đang gặp khó khăn nhất, rồi…
Thôi, thôi, có gì mà cảm ơn. Lúc nào chú cũng hoàn nghênh tụi cháu. Bố cháu có đấy ko Berta?
Berta nhận ra ngay sự nóng lòng trong giọng nói của bạn cha cô và cô cắt ngay cuộc tán chuyện mà không khỏi lo lắng.
Vâng, chú giữ máy nhé. Mà chú ổn không? Đã xảy ra chuyện gì thế ạ?
Không có gì cháu yêu à. Chỉ là chú muốn tán chút chuyện với bố cháu thôi.
Vâng, cháu chuyển máy ngay đây.  Hẹn sớm gặp chú Carlo.
Chào cháu cưng.
Chỉ vài giây sau, một giọng nói hào sảng, dõng dạc của giáo sư Hauser vang lên từ đầu giây bên kia.
-  Carlo
-  Hans à, hắn còn sống.
Cuộc nói chuyện đột ngột rơi vào trạng thái im lặng. hai người đàn ông như cảm nhận được sự căng thẳng trong hơi thở của nhau.
-  Giờ hắn ở đâu?
-  Ở đây, tại Roma này. Tôi tình cờ phát hiện ra hắn lúc liếc sơ qua mấy trang nhật báo. Tôi biết là ông không thích internet nhưng mà ông cứ vào mạng, tùy tiện tìm bất kì tờ báo tiếng Ý, ông sẽ thấy hắn ở trang văn hóa. Tôi đã thuê văn phòng thám từ theo dõi 24/24 và bám sát hắn trong trường hợp hắn rời khỏi Roma. Chúng ta phải chờ đợi và quan sát. Tôi đã liên lạc với Mercedes và giờ tôi sẽ gọi cho Bruno.
-  Tôi sẽ tới Roma ngay.
-  Tôi không nghĩ việc chúng ta đều gặp nhau tại Roma là ý kiến hay.
Tại sao không? Hắn đang ở đó, vậy nên chúng ta phải hành động ngay thôi. Chúng ta sẽ làm việc ấy cùng nhau.
Vâng, không có gì có thể ngăn cản chúng ta hành động.
Vậy chúng ta sẽ làm việc đó chứ?
Chỉ trong trường hợp chúng ta không tìm được ai khác. Tôi cũng vậy. Tôi đã nghĩ về nó cả cuộc đời minh. Nó sẽ như thế nào, cảm giác ra sao. Tôi cảm nhận được sự bình thản trong tâm trí mình.
Vì thế, bạn tôi ơi, chúng ta sẽ biết chuyện đó sau khi mọi thứ kết thúc. Chúa sẽ tha lỗi cho chúng ta, hoặc ít ra cũng hiểu điều chúng ta làm.
Chờ đã, có người gọi tôi, … là Bruno. Ông cúp máy đi, tôi gọi lại sau.
-  Carlo!
-  Bruno, tôi đang tính gọi cho ông.
-  Tôi đã nói chuyện với Mercedes rồi. Việc đó là thật sao?
-  Vâng.
-  Tôi sẽ bay thẳng từ Viena tới Roma ngay. Chúng ta sẽ gặp nhau ở đâu?
-  Bruno, khoan đã…
-  Không, tối không chờ đợi nữa. Tôi đã chờ đợi hơn 60 năm rồi và giờ nếu hắn xuất hiện, tôi nhất định không chần chừ một giây phút nào nữa. Tôi muốn tham gia, Carlo à, Tôi muốn hành động.
Rồi chúng ta sẽ làm việc đó. Tôi đồng ý với anh. Mọi người hãy đến Roma đi. Tối sẽ gọi lại cho Mercedes và Hans lần nữa.
Giờ chắc Mercedes đã đến sân bay rồi, còn chuyến bay của tôi sẽ rới sân bay Viena trong 1 giờ nữa. Anh thông báo cho Hans nhé!
Tôi đợi mọi người ở nhà.

No hay comentarios:

Publicar un comentario