Nguyên tác: Yabu no Naka
Tác giả: Akutagawa Ryunosuke
Người dịch: Nguyễn Minh Nghĩa (dịch từ nguyên tác Tiếng Nhật)
Lời Khai Của Người Đốn Củi Với Viên Quan Điều Tra
Dạ thưa đúng như vậy ạ, chính tiểu nhân là người
đã phát hiện ra xác chết đó ạ. Sáng nay tiểu nhân ra đằng sau núi đốn củi như
thường lệ, thình lình nhìn thấy xác chết đó ở trong khu rừng trúc khuất sau
núi. Ngài hỏi ở nơi nào ấy ạ? Chắc cách dịch trạm Yamashina khoảng bốn, năm
trăm mét gì đấy. Đó là một nơi không một bóng người có những cây thông tuyết mọc
lẫn vào mấy bụi trúc. Xác chết nằm ngữa mặc áo bào màu xanh lơ, đầu vẫn đội mũ
kiểu quan lớn trên Kinh Đô. Mặc dầu nói là bị đâm có một dao thôi nhưng do vết
đâm ở ngực cho nên lá trúc rụng xung quanh xác chết bị thấm máu đỏ bầm. Không,
máu không chảy nữa. Vết thương hình như cũng đã khô miệng rồi ạ. Lại có một con
ruồi trâu cứ bám riết trên vết thương mà ngay cả tiếng bước chân của tiểu nhân đến
gần nó cũng không nghe thấy.
Ngài hỏi tiểu nhân có trông thấy đao kiếm chi
không ạ? Không, không có gì ạ. Chỉ có một sợi dây thừng vứt ở gốc cây thông tuyết
bên cạnh đó. À đúng rồi! vâng, vâng, ngoài sợi dây thừng còn có một cái lược
cài nữa ạ. Xung quanh xác chết chỉ có hai vật đó thôi ạ. Nhưng mà, cỏ và lá
trúc rụng bị dẫm đạp tan hoang, nên chắc chắn là người đàn ông đó trước khi bị
giết cũng đã chống chọi dữ lắm. Cái gì ạ? Có ngựa hay không ấy ạ? Bẩm quan, chổ
đó ngựa không thể vào được ạ. Bởi vì lối mà ngựa đi qua được cách đó độ một
cánh rừng đấy ạ.
Lời Khai Của Nhà Sư Lữ Hành Với Viên Quan Điều Tra
Người chết đó chắc chắn bần tăng đã
gặp hôm qua. Vâng hôm qua, à có lẻ là buổi trưa, thưa ngài. Địa điểm là khoảng giữa đường
bần tăng đi từ Sekiyama đến Yamashina. Người đàn ông đó đi bộ cùng với một người
phụ nữ đang cỡi ngựa, họ đi về hướng Sekiyama. Do người nữ đội nón có mạng che
mặt rũ xuống nên bần tăng không thấy rõ mặt. Bần tăng chỉ có thể nhìn thấy màu
vải lụa tím dường như là áo Hagigasane (áo kimono mùa thu). Con ngựa ? Ah
vâng, dường như đó là một con ngựa màu hung và bờm ngắn. Ngựa bao lớn ấy à? Dạ,
chắc cũng 4 thốn (khoảng 1m2) gì đó. Bần tăng là người tu hành (người của Sa
Môn) nên không rành về điều này lắm đâu.
Người đàn ông, à không, anh ta mang gươm và cũng có đeo cung tên nữa ạ. Đặc biệt
bao đựng tên màu đen có cắm chừng 20 mũi tên, cho nên đến bây giờ bần tăng vẫn
còn nhớ rõ lắm ạ. Bần tăng chẳng thể ngờ anh ta lại ra nông nổi ấy, quả thật đời
người cứ như sương khói vậy (Nguyên văn : sinh mạng của con người ngắn ngủi
như là sương là chớp). Tội nghiệp ! tội nghiệp ! Bần tăng chẳng biết nói
gì hơn.
Lời Khai Của Sai Nha Với Viên Quan Điều
Tra
Cái thằng mà tôi bắt được ấy ạ? Thưa
ngài, hắn là một tên cướp khét tiếng tên là Tajomaru đấy ạ. Dạ thưa, tôi đã tóm
được nó ở trên cầu đá Awadaguchi, có lẽ do hắn ngã ngựa và đang nằm rên ư ử. Giờ
nào ấy ạ? Dạ thưa khoảng canh 01 (07-8h pm) tối hôm qua ạ. Dạ vâng, lần nào tôi
bắt hụt hắn ta cũng mặc áo bào màu xanh đậm và mang thanh gươm có chạm trổ như
thế này. Chỉ có lần này như ngài thấy đó, hắn còn mang theo cung tên nữa. Ngài
bảo sao ạ? Cung tên đó là của người đàn ông đã chết ấy ạ? – Thế thì giết người
đàn ông đó chính là tên Tajomaru này rồi chẳng sai đâu ạ. Cung bọc da, giỏ sơn
màu đen, đuôi tên có gắn lông chim đại bàng có tất cả 17 cây, tất cả là của người
đàn ông bị giết rồi. Vâng, đúng như ngài nói, con ngựa cũng màu hung và bờm ngắn.
Cái tên súc sanh đó bị ngã ngựa chắc là do bị báo ứng gì đó không sai. Con ngựa
lúc đó vẫn kéo theo dây cương dài và ngậm cỏ bên đường trước cầu đá một chút đấy
ạ. Trong số những tên cướp bén mãng chốn kinh thành, thằng Tajomaru này là một
thằng háo sắc. Mùa thu năm ngoái, ở trên núi đằng sau chùa Toribedera thờ La
Hán Pindola Bharadvaja, có một
bà đi lễ chùa đã bị sát hại cùng với đứa con gái nhỏ, người ta cho là thủ đoạn
của thằng này. Nếu như thằng này giết người đàn ông đó, thì chẳng biết hắn cũng
đã đưa người đàn bà cưỡi con ngựa hung đó đi đâu và đã làm gì cô ta rồi không
biết chừng. Hạ quan xin lổi đã nói leo nhưng cũng xin quan lớn điều tra cả việc
này.
Lời Khai Của Bà Lão Với Quan Điều Tra
Vâng, người chết đó là người đã cưới
con gái của già. Nhưng cậu ấy không phải là người của kinh thành. Cậu ấy là vũ
sỹ của nhà Kokufu ở Wakasa. Tên cậu ấy là Takehiro thuộc dòng họ Kanazawa, năm
nay 26 tuổi. Thưa không, cậu ấy tính tình hiền lành nên không có thù oán gì với
ai cả.
Con gái của già ấy ạ? Nó tên là
Masago, 19 tuổi. Nó là đứa con gái háo thắng không thua đàn ông, nhưng ngoài
Takehiro ra, nó chưa từng quen một người đàn ông nào khác. Khuôn mặt nhỏ trái
xoan, nước da ngăm đen, đuôi mắt bên trái có một nốt ruồi đen. Hôm qua,
Takehiro đã cùng con gái già lên đường đi Wakasa, nhưng nhân quả chi mà ra nông
nổi này. Chuyện xảy ra cho rể già thì đã đành, nhưng mà con gái già bây giờ ra
sao đây, già lo lắng không yên. Bẩm lạy quan lớn, già van xin ngài cho dù vạch
từng cành cây ngọn cỏ cũng xin tìm cho ra tung tích của con già. Già căm giận
cái tên cướp Tajomaru gì đó mà ngài nói. Hu hu, hắn đã giết con rễ già, mà còn
con gái già cũng …(sau đó chỉ còn tiếng khóc tức tưởi mà không có tiếng nói nào
nữa).
Lời Thú Tội Của Tên
Tajomaru
Giết chết người đàn ông đó chính là
ta đây. Nhưng ta không có giết mụ đàn bà. Vậy thì cô ta đã đi đâu? Điều đó thì
ta cũng không biết. Mà khoan, hãy đợi đã. Cho dù có tra tấn mấy đi chăng nữa,
chuyện ta không biết thì làm sao mà khai đây? Vã lại, ta cũng đã như thế này rồi
thì cũng chẳng có ý che dấu một cách hèn nhát. Quá trưa hôm qua, ta đã gặp hai
vợ chồng đó. Lúc đó, vì gió thổi lật cái khăn che mặt trước cái nón của cô ta
lên, nên ta thoáng nhìn thấy khuôn mặt của cô ta. Chỉ một thoáng thôi, ta nghĩ
là đã nhìn thấy khuôn mặt của cô ta thì đã không còn nhìn thấy nữa. Có lẽ cũng
chỉ vì như thế nên ta thấy khuôn mặt của cô ta giống như khuôn mặt của nữ Bồ
Tát. Chỉ trong tíc tắc, ta đã quyết định chiếm đoạt cô ta cho dù có phải giết
người đàn ông đi chăng nữa. Cái gì? giết người ấy à, có phải là chuyện gì ghê gớm
lắm như các người tưởng đâu. Nếu muốn chiếm đoạt người đàn bà, thì phải giết
người đàn ông thôi. Chỉ khác là ta giết người thì dùng kiếm, còn các người
không dùng kiếm mà giết người bằng quyền lực, giết bằng tiền bạc, hoặc có khi
chỉ bằng lời nói giã nhân giã nghĩa cũng đủ giết người rồi còn gì. Giết như thế
thì máu chẳng đổ, người thì vẫn còn đang sống nhăng, nhưng dù thế thì cũng là đã
giết người đó thôi.
Nếu xét tội nặng, thì các người đáng
tội nặng hay ta đáng tội nặng đây, thật khó mà phán quyết (cười mỉa mai).
Nhưng mà, nếu có thể chiếm đoạt được
người đàn bà mà không cần giết người đàn ông thì vẫn tốt hơn. Thật ra, lúc đó
trong lòng ta đã quyết nếu có thể chiếm được người đàn bà mà không giết người
đàn ông. Thế nhưng ở trên con đường qua dịch trạm Amashina đó thì không thể nào
làm được việc đó. Vì thế cho nên, ta đã sắp đặt để dẫn dụ vợ chồng đó vào sâu
trong núi.
Chuyện này cũng chẳng khó khăn gì.
Ta làm như đi cùng đường với họ, và đặt chuyện rằng ở trong núi phía trước có một
ngôi cổ mộ, ta đã phát hiện và đào ngôi cổ mộ này lên và thấy có nhiều gương và
kiếng, ta đã chôn chúng ở trong một cánh rừng trúc khuất sau núi mà không ai biết,
nếu có ai đó muốn mua thì ta sẽ bán lại với giá rẽ.
Người đàn ông nghe ta nói không biết
lúc nào cũng đã bắt đầu động lòng tham. Và thế là – như thế đấy. Lòng tham là
thứ đáng sợ làm sao. Thế là không đầy nữa khắc sau, vợ chồng nọ đã theo ta rẽ
ngựa vào đường núi.
Khi đến trước cánh rừng, ta nói với
họ là kho tàng chôn ở trong đó và gọi họ đến xem. Thằng chồng trong lòng chắc
là ham muốn quá rồi, cho nên hắn chẳng phản đối gì. Nhưng con vợ thì chẳng chịu
xuống ngựa, cô ta bảo là sẽ chờ ở đó. Nói chung nhìn thấy rừng cây um tùm như
thế kia thì cô ta nói vậy cũng chả có gì là không đúng cả. Còn ta thì cho rằng
lươn đã chui vào rọ rồi thế nào chui ra được đây, cho nên cứ để mặc cô ta mà chỉ
dẫn gã đàn ông vào trong rừng. Khu rừng thoạt tiên chỉ toàn là bụi tre dày đặc.
Nhưng đi khoảng vài chục thước thì đến nơi có những cây thông tuyết thưa thớt
hơn – không có nơi nào thuận lợi hơn nơi đó để ta ra tay. Ta vừa vạch bụi cây
mà bước tới, vừa tìm lý lẽ hợp lý để gạt hắn ta là kho báu được chôn dưới gốc
những cây thông tuyết đó. Gã đàn ông nghe ta nói thì săm săm tiến về phía trước
cố mà nhìn xuyên qua đám thông tuyết rậm rạp. Một lúc thì đến chỗ có những cây
tre thưa thớt, và cũng có vài cây thông tuyết mọc thành hàng. Đột nhiên ta xông
đến vật hắn ta xuống. Hắn ta cũng là một tay dùng kiếm nên chắc là có sức mạnh
lắm, nhưng thình lình bị đánh ngã nên không thể làm gì được ta. Một lúc thì hắn
ta bị ta trói chặt vào một gốc cây thông tuyết. Ngài hỏi dây thừng ấy à? Dây thừng
là dụng cụ tiện lợi của bọn trộm cướp chúng ta, chả biết khi nào có thể phải vượt
tường rào cho nên lúc nào ta cũng đeo bên hông. Dĩ nhiên là để hắn ta khỏi la
lên, ta chỉ cần tọng một đám lá tre khô vào miệng là xong, chả phải lo phiền
toái gì nữa. Xử lý xong gã đàn ông, ta quay trở lại chỗ người đàn bà và nói với
cô ta rằng chồng cô ta đột nhiên phát bệnh và bảo cô ta đến xem. Không cần phải
nói chuyện này cũng suông sẽ. Cô ta vất nón ra và mặc cho ta nắm tay kéo chạy
vào trong rừng. Nhưng khi tới nơi nhìn thấy gã đàn ông đang bị trói dưới gốc
cây thông tuyết, người đàn bà tức thì rút phắt ngay ra con dao ngắn sáng loáng
mà không biết cô ta đã lấy từ trong cái túi ra từ lúc nào. Cho tới bây giờ ta
chưa từng thấy một một người đàn bà nào dữ dằn như cô này. Lúc đó ta mà sơ sẩy
một tí có lẽ đã bị đâm một nhát thủng bụng rồi. Không, ta tràng người né tránh,
trong khi cô ta đâm chém túi bụi nên chẳng bị một vết thương nào. Nhưng cũng bởi
vì ta là Tajomaru cho nên cũng chả cần phải rút kiếm vẫn đánh rớt con dao. Đàn
bà thì cho dù tính khí có háo thắng đến đâu đi nữa, trong tay mà không có vũ
khí thì chả ăn thua gì. Thế là đúng như nghĩ, ta đã chiếm được người đàn bà mà
chả cần phải lấy mạng gã đàn ông.
Cũng không lấy mạng gã đàn ông, đúng
vậy. Từ đầu ta đâu có ý định giết hắn ta làm gì. Thế nhưng lúc ta định trốn khỏi
khu rừng bỏ lại người đàn bà đang nằm gục khóc phía sau, thì thình lình cô ta
ôm chầm lấy cánh tay của ta cứ như là điên cuồng vậy. Ta nghe ra trong tiếng
gào khóc đứt quảng cô ta nói rằng hoặc ta phải chết hay chồng cô ta phải chết,
một trong hai người phải có một người chết đi, để hai người đàn ông nhìn thấy
việc cô ta bị làm nhục thì đau khổ hơn là chết. Ai cũng được, hãy giết một người
đi, người đàn ông nào còn sống thì cô ta sẽ đi theo. Cô ta van xin thảm thiết
như vậy đó. Lúc đó đột nhiên ta lại có ý muốn giết người đàn ông. (Xúc động buồn
rầu)
Nói ra chuyện này, chắc người ta thấy
ta tàn nhẫn hơn các người. Thế nhưng đó là bởi vì các người đâu có nhìn thấy vẽ
mặt của người đàn bà đó lúc bấy giờ. Đó là bởi vì các người không có nhìn thấy
trong một chớp nhoáng đôi mắt như bốc lửa của cô ta. Ngay lúc ta nhìn vào đôi mắt
của cô ta, ta đã nghĩ ngay là cho dù có bị trời đánh chết cũng muốn lấy người
đàn bà này làm vợ. Muốn lấy cô ta làm vợ - phải, trong lòng của ta lúc đó chỉ
duy nhất có mỗi một ý nguyện ấy mà thôi. Điều đó không phải là chuyện sắc dục bỉ
ổi như các người nghĩ đâu. Nếu như lúc đó ngoài chuyện sắc dục ra ta chẳng có ước
muốn gì, thì dù có phải đạp ngã cô ta, chắc chắc là ta đã bỏ trốn rồi. Mà nếu vậy
thì người đàn ông cũng chẳng phải tắm máu lưỡi gươm của ta rồi. Nhưng trong khu
rừng mờ tối, trong một sát na nhìn vào khuôn mặt của cô ta, ta đã giác ngộ rằng
nếu không giết chết người đàn ông thì không thể rời khỏi nơi này.
Nhưng cho dù quyết định giết anh ta
đi nữa, ta cũng không muốn giết bằng thủ đoạn đê hèn. Ta cởi dây trói cho anh
ta và nói anh ta rút gươm ra. (sợi dây trói cởi bỏ lúc đó bị bỏ quên ở gốc cây
thông tuyết). Gã đàn ông sắc mặt giận dữ tuốt thanh gươm to bản ra. Gã không
nói một lời điên cuồng bay đến chém ta. Trận đấu gươm đó như thế nào không cần
phải nói các người cũng rõ. Hiệp thứ 23, lưỡi gươm của ta đã xuyên thấu ngực đối
thủ. Hiệp thứ 23 đó nhé – xin đừng quên. Điều này cho đến bây giờ ta vẫn còn nể
phục anh ta lắm. Bởi vì đấu gươm với ta mà chịu được đến hơn 20 hiệp mới kết
thúc thì khắp thiên hạ chỉ có mình anh ta mà thôi. (mỉm cười khoái trá).
Người đàn ông vừa ngã xuống, ta liền
hạ lưỡi gươm nhuốm máu và quay lại nhìn về phía người đàn bà. Thì các người
nghĩ xem, co ta chẳng còn ở đó nữa. Ta đã cố thử tìm kiếm trong đám cây thông
tuyết xem cô ta có trốn trong đấy không. Nhưng trên đám lá tre khô cũng chẳng
có một chút dấu vết gì của cô ta. Ta cũng đã cố lắng tai nghe nhưng cái mà ta
nghe thấy được cũng chỉ là những âm thanh hấp hối trong cổ họng của gã chồng mà
thôi. Theo lẽ thường mà đoán, thì ngay khi ta bắt đầu chém nhát gươm thì cô ta
đã luồn qua rừng mà trốn đi kêu người đến cứu không biết chừng. Nghĩ như thế,
vì lần này là sinh mạng của ta, nên ta cướp lấy gươm và cung tên chạy trốn về
hướng đường núi khi nãy. Ở đó vẫn còn con ngựa của người đàn bà đang yên lặng gặm
cỏ. Chuyện sau đó thì chẳng có gì để nói nữa. Chỉ là trước khi vào kinh đô, ta
đã vứt bỏ thanh gươm đi rồi. Lời cung khai của ta chỉ có vậy. Ta nghĩ đằng nào
thì cũng một lần bêu đầu trên ngọn cây, thôi thì xin nhận cực hình. (thái độ ngạo
mạn)
Lời Sám Hối Của Người
Đàn Bà Đến Chùa Shimizu
Gã đàn ông mặc áo bào màu xanh đậm
đó, sau khi đã dày vò tôi xong, hắn nhìn chồng tôi đang bị trói mà cười chế diễu.
Chắc chồng tôi đau khổ biết dường nào. Nhưng cho dù chồng tôi có vặn vẹo người
bao nhiêu đi nữa, cũng chỉ làm các vòng dây trói quanh cơ thể thít chặt vào
thêm mà thôi. Bất giác tôi chạy nhào về phía chồng tôi. Không tôi đã định chạy.
Nhưng ngay lúc đó tên cướp đã đạp tôi ngã về phía đó. Rồi trong thoáng chốc ấy,
tôi đã bắt gặp tia sáng không sao diễn tả được lóe lên trong mắt chồng tôi, tôi
hiểu được điều gì đang chứa đựng trong đấy. Không lời nào diễn tả được. Cho đến
bây giờ, cứ mỗi lần nhớ lại ánh mắt ấy, tôi không khỏi rùng mình. Dù miệng
không nói được lời nào, nhưng chồng tôi đã truyền đạt tất cả tâm tình trong cái
ánh mắt chớp nhoáng ấy. Nhưng chiếu tỏa ra từ ánh mắt ấy không phải là sự giận
dữ, cũng không phải là nổi bi thương – đó không phải là tia sáng lạnh lẽo của
lòng khinh miệt tôi đó hay sao ? Hơn cả nỗi đau bị tên cướp đạp, tôi đã bị
ánh mắt đó đánh mạnh vào tâm thần, tôi đã thét lên điều gì đó không rõ và ngã
xuống bất tỉnh.
Một lúc sau tôi tỉnh lại thì gã đàn
ông mặc áo bào xanh đậm đó đã đi đâu mất. Vết tích còn lại chỉ là chồng tôi còn
đang bị trói dưới gốc cây thông tuyết. Tôi gượng ngồi dậy được trên đám lá tre
khô, nhìn chăm chú vẻ mặt của chồng tôi. Nhưng ánh mắt của chồng tôi vẫn không
thay đổi một chút nào. Nó cho thấy màu thù ghét dưới tận đáy lạnh băng của lòng
khinh miệt. Hổ thẹn, đau buồn, tức giận…tôi không biết trong lòng tôi lúc đó là
thế nào nữa. Tôi lảo đảo đứng lên và lết về phía chồng tôi.
- Xảy ra chuyện này thiếp không thể
sống cùng chàng được nữa. Thiếp chỉ muốn chết đi cho rồi. Nhưng, nhưng xin
chàng cũng chết đi. Chàng đã chứng kiến thiếp bị ô nhục. Thiếp không thể để
chàng một mình sống như thế này được.
Tôi đã cố gắng hết sức chỉ để nói ra
điều này. Thế nhưng chồng tôi cũng chỉ nhìn tôi trừng trừng một cách kinh tởm.
Tôi cố dằn lòng ngực như muốn xé toang ra, vừa tìm thanh gươm của chồng tôi.
Nhưng có lẽ nó đã bị tên cướp kia đoạt mất rồi. Thanh gươm đã mất mà cung tên
cũng vậy đã không còn nhìn thấy trong rừng. Nhưng may thay, con dao ngắn vẫn
còn rớt lại dưới chân tôi. Tôi vung con dao ấy lên và nói với chồng tôi một lần
nữa như thế này.
- Thế thì thiếp xin lấy mạnh chàng
đây. Thiếp cũng sẽ bồi táng theo chàng.
Nghe thấy lời này, cuối cùng thì chồng
tôi cũng mấp máy đôi môi. Dĩ nhiên là trong miệng đầy lá tre khô nên không thể
nghe ra tiếng nói được. Nhưng nhìn đôi môi mấp máy đó tôi cũng hiểu rõ được lời
nói đó. Chồng tôi vẫn khinh bỉ tôi và chỉ nói một câu « Giết ta đi ».
Tôi hầu như hoàn toàn trong cơn ác mộng đã đâm ngập con dao vào ngực chồng tôi
xuyên qua lớp áo bào màu xanh lơ đó.
Có lẽ lúc đó tôi lại ngất đi một lần
nữa. Lúc sau tỉnh lại tôi nhìn quanh, chồng tôi vẫn còn bị trói như nguyên như
vậy, hơi thở đã tắt lâu rồi. Mặt trời đã ngã về tây, ánh nắng chiều xuyên qua
những tàng lá thông tuyết xen lẫn cùng đám lá tre chiếu rọi lên khuôn mặt tái
xanh của người chết. Tôi cố nén tiếng khóc, lần cởi dây trói cho xác chết và vứt
đi.
Và, còn thân tôi thì như thế nào
đây ? Tôi chẳng còn một chút hơi sức nào mà nói nữa. Chỉ là thế nào đi nữa
tôi cũng không có đủ nghị lực để chết đi. Tôi đã ấn lưỡi dao vào cổ, trầm mình
xuống hồ nước ven triền núi, hay thử làm nhiều cách, nhưng cuối cùng là không
chết được, điều này cũng có gì là đáng tự hào đâu. (cười buồn bã) Một kẻ hèn
nhát như tôi có lẽ Đức Đại Từ Đại Bi Quán Thế Âm Bồ Tát cũng bỏ mặc không đoái
hoài gì đến. Nhưng tôi đã giết chồng tôi, tôi đã bị tên cướp dày vò làm ô nhục,
cái thân này biết làm sao đây trời ? Trời ơi ! tôi biết phải làm thế
nào đây trời ? (thình lình khóc vật vã thảm thiết).
Lời Kể Của Hồn Người
Chết Qua Miệng Cô Đồng
- Tên cướp dày vò vợ ta xong, hắn
còn ngồi xuống đó an ủi vợ ta đủ điều. Dĩ nhiên ta không thể thốt ra được lời
nào. Thân thể ta lại bị trói vào gốc cây thông tuyết. Nhưng trong lúc đó ta
cũng đã đưa mắt ra hiệu cho vợ ta nhiều lần. Đừng tin những gì gã nói, hãy xem
tất cả những gì gã nói đều láo tóet cả. Ta muốn truyền đạt ý nghĩ như thế.
Thế nhưng vợ ta vẫn buồn bã ngồi
trên đám lá tre, nhìn chăm chăm xuống đầu gối. Không phải ta đã nhìn thấy cô ấy
đang lắng nghe tiếng tên cướp nói đó hay sao ? Ta vùng vẫy cả người bởi
cơn ghen. Nhưng tên cướp vẫn đang khéo léo nói lời ngon ngọt này nọ. Nào là đã
thất tiết một lần thì không thể nào sống êm đẹp với chồng được nữa. Nào là làm
vợ hắn còn hơn là đi theo một người chồng như thế. Chính bởi vì hắn yêu thương
cô nên mới làm chuyện táo tợn như thế. Tên cướp thật là lớn mật, ngay cả chuyện
như thế mà hắn cũng dám đặt điều.
Thế mà nghe tên cướp nói như vậy, vợ
của ta lại ngước khuôn mặt đờ dẫn lên. Ta chưa bao giờ thấy vợ ta đẹp đến như
lúc ấy. Nhưng hỡi ôi, người vợ tuyệt đẹp ấy, ngay trước mặt chồng mình là ta
đây đang bị trói chặt, đã nói gì với tên cướp ? Ta mặc dù giờ đây đang vất
vưỡng trong cỏi u minh chờ đầu thai, nhưng cứ mỗi lần hễ nhớ lại câu trả lời của
vợ ta với tên cướp là không kìm được lửa uất hận bùng lên. Quả thật, vợ ta đã
nói như thế này : « Thế thì xin hãy dẫn tôi đi theo bất cứ nơi
đâu ». (Im lặng một hồi lâu).
Tội của vợ ta không phải chỉ có thế. Nếu chỉ
có thế, thì trong cõi u minh tối tăm này, ta đâu đến nỗi đau khổ như thế này.
Nhưng vợ ta như trong cơn mộng mị, đã để tên cướp nắm tay dắt đi, dợm bước đi ra
khu rừng, đột nhiên mặt cô ta tái nhợt, chỉ tay vào ta đang dưới gốc cây thông
mà nói : « Giết chết người đó đi. Người đó mà còn sống thì tôi không
thể nào theo ông được ». Vợ ta như điên cuồng gào thét nhiều lần :
« giết chết người đó đi, giết chết người đó đi ». Tiếng thét đó như một
trận cuồng phong, mãi cho đến bây giờ vẫn còn như đang chực thổi cuốn lấy ta đẩy
ngược vào đáy vực sâu tối tăm. Cho dù chỉ là một lần đi chăng nữa, lời nói khốn
nạn đến như thế mà có thể thốt ra từ miệng con người được sao ? Dù chỉ một
lần đi chăng nữa, lời nói quỷ ám đến như vậy mà co thể chạm tai con người được
hay sao ? (đột nhiên phì cười chế giễu). Nghe thấy lời nói đó, chính tên
cướp kia cũng biến sắc mặt mày tái mét.
- « Giết người đó đi » - vợ
ta vừa thét lên vừa kéo cánh tay tên cướp. Tên cướp nhìn vợ ta đăm đăm, hắn chẳng
trả lời là giết ta hay không giết. Rồi đột nhiên vợ ta ngã lăn xuống đám lá tre
khô ; chỉ một cú đạp, hắn ta đã đạp cô ta té lăng quay. (lại phì cười chế
giễu). Tên cướp bình tĩnh khoanh tay nhìn về phía ta và nói :
- « Ngươi định làm gì con đàn
bà này ? giết hay tha ? ngươi chỉ cần gật đầu trả lời là được. giết
nhé ? »
Chỉ với một câu nói này thôi, ta đã
muốn tha tội cho tên cướp ấy rồi. (Im lặng hồi lâu).
Trong lúc ta đang do dự, vợ ta đã
thét lên một tiếng, rồi vùng dậy chạy vào rừng sâu. Tên cướp cũng nhanh chóng
nhảy theo chụp lại, nhưng một cái chéo áo cũng không nắm được. Ta chỉ nhìn thấy
cảnh ấy như trong cơn huyễn tưởng.
Sau khi vợ ta trốn mất, tên cướp thu
nhặt thanh gươm và cung tên, rồi cắt đứt một chỗ dây trói trên mình ta. –
« Đến phiên ta phải lo lấy thân đây ». Ta nhớ tên cướp đã lẩm bẩm như
thế trước khi mất dạng ngoài cánh rừng. Sau đó bốn bề đều vắng lặng. À không,
hình như còn có tiếng ai khóc. Ta vừa tự cởi trói vừa lắng tai nghe ngóng.
Nhưng mà tiếng khóc đó, nghe kỹ lại, đó không phải là tiếng khóc của chính mình
ta đấy ư ? (lần thứ 3, im lặng hồi lâu.)
Cuối cùng từ dưới gốc cây thông tuyết,
ta đã cố nhấc được thân mình đã kiệt sức đứng lên. Trước mắt của ta là con dao
ngắn mà vợ ta đánh rơi lại đang lóe lên lấp lánh. Ta nhặt con dao đó lên, đâm một
nhát vào ngực mình. Có một cái gì đấy như là một khối tanh tưởi đang trào lên
trong miệng của ta. Nhưng ta chẳng nghe thấy đau đớn gì. Chỉ khi ngực ta lạnh
băng đi rồi, thì xung quanh như càng tăng thêm một tầng tịch mịch. Ôi sao mà
tĩnh mịch đến như vậy. Bầu trời trên cánh rừng khuất sau núi nầy, đến một cánh
chim nhỏ cũng chẳng thấy. Chỉ có ánh nắng chiều buồn bã đong đưa, phiêu lãng
trên thân những cây tre và thông tuyết. Ánh nắng chiều rồi cũng dần dần mờ nhạt
đi, rồi cả tre và thông tuyết cũng không còn nhìn thấy nữa. Ta đã ngã xuống đó,
được bao phủ trong cái tĩnh mịch sâu thăm thẳm của bóng tối.
Lúc đó, có tiếng chân ai rón rén đến
bên ta. Ta cố nhìn về phía đó. Nhưng xung quanh ta, bóng tối mập mờ bao phủ. Ai
đó…bàn tay không thấy được của ai đó đã nhẹ nhàng rút con dao ra khỏi ngực ta.
Cùng lúc ấy, trong miệng ta dòng máu lại trào lên một lần nữa. Từ đó ta vĩnh viễn
chìm hẳn vào tăm tối của mờ mịt hư vô.
(Tháng 01 Năm Đại Chính 11)