—Doctor, ¡qué tarde viene hoy! Tiene un montón de
llamadas pendientes, y además está a punto de llegar el señor Bersini; ya han
terminado de hacerle todas las pruebas y, aunque le han dicho que tiene una
salud de hierro, insiste en que le vea usted y...
—Maria, veré al señor Bersini en cuanto él llegue, pero
después anule
todas las citas. Durante unos días puede que no aparezca por la consulta;
vienen defuera viejos amigos y he de atenderles...
—Muy bien, doctor. ¿Hasta cuándo no debo de apuntarle
nuevas citas?
—No lo sé, ya se lo diré; puede que una semana, como
mucho dos... ¿Está mi hijo?
—Sí, y su hija también.
—Sí, ya la he visto. Maria, estoy esperando una llamada
del presidente de Investigaciones y Seguros. Pásemela aunque esté con el
señor Bersini, ¿entendido?
—Entendido, doctor, así lo haré. ¿Quiere que le ponga
con su hijo?
—No, no, déjele, debe de estar en el quirófano; ya le
llamaremos después.
Encontró los periódicos perfectamente ordenados encima
de la mesa del despacho. Cogió uno de ellos y buscó en las páginas del final.
El titular rezaba: «Roma: capital de la arqueología mundial». La
noticia daba cuenta de un congreso sobre los orígenes de la humanidad
auspiciado por la Unesco. Y allí, en la lista de asistentes, estaba el
apellido del hombre al que llevaban más de medio siglo buscando.
¿Cómo era posible que de repente estuviera allí, en
Roma? ¿Dónde había estado? ¿Acaso nadie tenía memoria? Le costaba entender
que aquel hombre pudiera participar en un congreso mundial promovido por la
Unesco.
Recibió a su antiguo paciente Sandro Bersini e hizo un
esfuerzo indecible para escuchar sus achaques. Le aseguró que tenía una salud
de hierro, lo que además era verdad, pero por primera vez en su vida no tuvo
reparos en no mostrarse solícito y le invitó amablemente a marcharse con la
excusa de que tenía otros pacientes esperándole.
El timbre del teléfono le sobresaltó. Instintivamente
supo que la llamada era de Investigaciones y Seguros.
El presidente de la agencia le explicó escuetamente el
resultado de aquellas primeras horas de investigación. Tenía a seis de sus
mejores hombres dentro de la sede del congreso.
La información que le transmitió sorprendió a Carlo
Cipriani. Tenía que haber algún error, salvo que...
¡Claro! El hombre al que buscaban era mayor que ellos,
y habría tenido hijos,nietos...
Sintió una punzada de decepción y de rabia; se sentía
burlado. Había llegado a creer que aquel monstruo había aparecido de nuevo y
ahora se encontraba con que no era él. Pero algo en su interior le decía que
estaban cerca, más de lo que habían estado nunca. De manera que pidió al
presidente de Investigaciones y Seguros que no dejaran la vigilancia, daba lo
mismo hasta dónde tuvieran que llegar y cuánto costara.
—Papá...
Antonino había entrado en el despacho sin que él se
hubiera dado cuenta.
Hizo un esfuerzo por recomponer el gesto porque sabía
que su hijo le observaba preocupado.
—¿Qué tal va todo, hijo?
—Bien, como siempre. ¿En qué pensabas? Ni te has dado
cuenta de que he entrado.
—Sigues con la misma mala costumbre que tenías de niño:
no llamas a la puerta.
—¡Vamos, papá, no lo pagues conmigo!
—¿Qué estoy pagando contigo?
—Lo que sea que te contraría... Te conozco y sé que hoy
no te han salido las cosas como esperabas. ¿Qué ha sido?
—Te equivocas. Todo va bien. ¡Ah! Puede que durante unos días no venga a la
clínica; ya sé que no hago falta, pero es para que lo
sepas.
—¿Cómo que no haces falta? ¡Uy, cómo estás hoy! ¿Se
puede saber por qué no vas a venir? ¿Vas a algún sitio?
—Viene Mercedes, y también Hans y Bruno.
Antonino torció el gesto. Sabía lo importantes que eran
los amigos para su padre, aunque éstos le inquietaban. Parecían unos viejos
inofensivos, pero no lo eran. Al menos a él siempre le habían infundido un
sentimiento de temor.
—Deberías casarte con Mercedes —bromeó.
—¡No digas tonterías!
—Mamá murió hace quince años y con Mercedes pareces
estar a gusto, ella también está sola.
—Basta, Antonino. Me voy, hijo...
—¿Has visto a Lara?
—Pasaré a verla antes de
irme.
|
- Chào bác sĩ. Hôm nay
ông đến trễ quá vậy. Có rất nhiều cuộc gọi đến tìm ông. À, ông Bersini chắc
cũng sắp đến rồi. Ông ấy
đã làm tất cả các xét nghiệm rồi, dù kết quả cho thấy ông ấy vẫn khỏe như vâm,
nhưng ông ấy vẫn khăng khăng muốn phải gặp bác sĩ và …
- Tôi sẽ thăm khám ông
Bersini ngay khi ông ấy đến, nhưng sau đó cô (1) hủy
tất cả các cuộc hẹn nhé, Maria. Chắc tôi sẽ không đến phòng mạch trong vài
ngày; Có vài người bạn cũ từ nước ngoài đến và tôi phải tiếp đón họ…
- Vâng, thưa bác sĩ.
Tôi phải ngưng đặt hẹn đến khi nào?
- Tôi cũng chưa biết
nữa. Tôi
sẽ cho cô biết sau. Có thể một tuần, mà cũng có thể là hai. Con trai tôi có
đây không?
- Thưa có, và có cả con
gái ông nữa.
- Ừ. Tôi đã gặp con bé.
Maria à, tôi đang đợi cuộc gọi của (2) giám đốc văn phòng
thám tử. Hãy chuyển máy cho tôi ngay cả khi ấy tôi đang ở cùng với ông
Besini. Cô hiểu chứ?
- Tôi hiểu, thưa bác
sĩ. Tôi sẽ làm vậy. Ông có muốn nói gì với con trai ông không?
- Không, kệ nó đi, nó
đang ở trong phòng mổ, chúng ta sẽ gọi nó sau.
Tìm thấy mấy tờ báo được sắp xếp ngăn nắp ngay trên bàn
làm việc, ông lấy một tờ rồi lật đến mấy trang cuối. Ông bắt gặp một tựa bài: “Roma: thủ
đô của thế giới khảo cổ”. Ở
đấy, trong danh sách những người tham gia có tên của kẻ mà họ đã tìm kiếm
suốt hơn nửa thế kỷ nay.
Làm sao mà hắn có thể bỗng dưng xuất hiện ở đó, ngay
tại Roma? Hắn đã ở đâu suốt thời gian qua? Lẽ nào không một ai biết? Việc hắn
có thể ham dự một hội nghị mang tính toàn cầu của UNESCO như vậy quả thật khó
hiểu.
Khi tiếp bệnh nhân lâu năm của mình, Sandro Bersini, Ông kiên nhẫn im lặng lắng nghe bệnh
nhân của mình rên rỉ. Cuối cùng
ông khẳng định với Bersini rằng sức khỏe của ông còn tốt lắm, và điều đó hoàn toàn đúng, nhưng đây
là lần đầu tiên trong đời ông không ngần ngại tỏ ra không chút kiên nhẫn và
nhã nhặn mời ông Bersini ra về, lấy lý do là ông còn bệnh nhân khác đang đợi.
Chiếc điện thoại bất chợt reo lên làm ông giật nảy
mình. Dựa vào bản năng, ông đoán biết rằng cuộc gọi này là từ văn phòng thám
tử.
Giám đốc văn phòng thám tử giải thích ngắn ngọn những
kết quả bước đầu điều tra được. Ông
cũng cho biết bên ông đã cài 6 nhân viên giỏi nhất tham gia vào hội nghị.
Thông tin vừa được chuyển đến làm Carlo Cipriani vô
cùng ngạc nhiên. Hẳn phải có sai lầm đâu đó, hay là…
Phải rồi. Người mà bọn họ đang tìm kiếm còn lão niên hơn cả họ. Và có thể hắn đã có con có cháu rồi cũng nên…
Ông cảm thấy giận dữ như là nạn nhân của một trò lừa
ngoạn mục, bị mang ra trêu chọc chế giễu. Ông cứ tưởng con quái vật ấy đã
xuất hiện trở lại nhưng sự thật hóa ra lại không phải vậy. Tuy nhiên, trong sâu thẳm,
ông tin rằng họ đã đang tiếp cận rất gần người đàn ông đó, thậm chí chưa bao
giờ gần hơn. Bởi thế,
ông yêu cầu Văn phòng thám tử tiếp tục theo dõi, đừng nề hà gì chuyện đó dù
có đến đâu và chi phí thế nào.
-
Cha
Antonino bước vào phòng mà Carlo Cipriani không hề hay
biết. Carlo Cipriani cố gắng lấy lại sự tự nhiên bởi ông biết con mình đã cảm
nhận được những lo lắng của ông.
- Mọi thứ ra sao rồi
con trai?
- Vẫn ổn như mọi khi
cha à! Cha đang nghĩ gì thế? Cha thậm chí còn không biết rằng con đã bước vào.
- Lớn rồi vẫn chứng nào
tật nấy. Vào phòng chẳng gõ cửa gì cả.
- Thôi mà cha. (3) Đừng đánh trống lảng với con.
- (4) Cha đáng
trống lảng gì?
- Thì chuyện làm cha
bực bội ấy… Con biết cha mà. Con biết hôm nay mọi chuyện không như mong đợi. Có chuyện gì vậy
cha?
- Con lầm rồi. Mọi thứ
vẫn rất tốt đẹp. À, (5) có thể trong vài ngày tới cha sẽ không đến phòng khám đâu. (6)Cha biết là vắng bố mọi việc cũng chả mất mát gì đâu,
nhưng mà ta chỉ muốn báo cho con biết thôi.
- Sao lại không mất mát
gì? Ấy,
hôm nay cha thế nào? Con hỏi sao cha không đi làm được không? Cha đi đâu ạ?
- Cô Mercedes sẽ đến
đây con à. Chú Hans & chú Bruno nữa.
- Mặt Antonino thoáng
nhăn lại. Vẫn biết rằng đối với cha anh, bạn bè vô cùng quan trọng, nhưng
những người này làm anh vô cùng lo lắng. Họ có vẻ là những ông bà già hiền
lành vô hại nhưng thực tế lại không phải vậy. Ít nhất là đối với riêng anh,
họ luôn đẩy anh vào cảm giác sợ hãi bất an.
- Cha phải cưới cô Mercedes
thôi – anh đùa.
-
Bây toàn ăn nói xàm
xí!
- Mẹ mất 15 năm rồi.
Con thấy cha cũng thích cô Mercedes. Cha ấy cũng độc thân mà.
- Vớ vẩn, cha đi đây con trai…
- Cha gặp Lara chưa?
- (7) Cha sẽ gặp
con bé trước khi đi.
|
domingo, 8 de junio de 2014
La biblia de Barro - Bản Kinh Thánh Bằng Đất (5)
Suscribirse a:
Enviar comentarios (Atom)
Những chỗ anh chị em còn thắc mắc hoặc là những câu dịch có vẻ chưa chuẩn được để màu đỏ. Cùng nhau bịnh loạn nào cả nhà ơi.
ResponderEliminarThu có vài ý cò sau:
(1) Tại sao ko phải là "anula" và lại là "anule". Theo Thu nghĩ đây là imperativo của ngôi usted. Ông bác sĩ nói lịch sự với cô nhân viên ấy mà.
(2) Nhất trí chọn là "văn phòng thám tử" hen cả nhà!
(5) "Puede que" ở đây nó giống như "it's possibile that". và "it" là chủ từ giả. Và puede chia theo chủ từ giả.
Những cái khác thì Thu ko biết hihi...
Hola Thu!! :)
ResponderEliminar1. muy bien, muy buena explicación. Es correcto!! en otras frases también aparecen este uso, por ejemplo: "Maria, estoy esperando una llamada del presidente de Investigaciones y Seguros. Pásemela".
"`Pásemela usted" / "Pásamela tú"
"Puede que" va juntos, significa como "es posible que", "a lo mejor": su uso es para dar una hipotésis.
Por ejemplo: Miramos al cielo y vemos que hay muchas nubes negras, entonces, uno de nosotros dice "puede que llueva más tarde" (a lo mejor después no va a llover, o a lo mejor sí, pero cuando utilizamos esta estructura, solo queremos expresar nuestra hipótesis sobre algo.
un abrazo Thu! eres genial!!
Tram
Muchas gracias a Tram! <3 <3 <3
ResponderEliminarBeseme, no solo abraze, senora! hihi